Nếu có thể, xin hãy... tát em!
Khoan đã, hãy để em trình bày. Em đồng tình với việc nam nữ bình quyền, và phụ nữ hiện đại không nên chỉ ở nhà nội trợ. Em ủng hộ những người phụ nữ coi việc nấu ăn là xâm hại vị trí của mình và sẵn sàng tẩy chay quảng cáo có phụ nữ nấu ăn. Em đã học lái xe trước chồng để không còn hình ảnh phụ nữ chỉ ngồi bên cạnh. Em cũng không ngán chồng nếu có chuyện gì xảy ra, vì em đã học Karate và Aikido.
Em tự tin rằng nếu chồng dám đụng vào em, anh chỉ có thể "đếm răng". Em đã sẵn sàng cho vai trò một người phụ nữ hiện đại, làm vợ và mẹ. Trong đêm tân hôn, em khéo léo để bằng lái xe, chứng nhận đai đen Karate và bộ võ phục Aikido bên thùng tiền mừng cưới. Em cũng nhẹ nhàng nhắc chồng về một gia đình bình đẳng và tôn trọng sự riêng tư. Chồng em chỉ cười mỉm, không biết có phải vì anh e ngại hay cho rằng điều đó không quan trọng. Dù sao, em cũng không bận tâm. Chồng em không to con, chỉ cao hơn em một chút, thu nhập cũng bình thường, nhưng anh rất yêu em. Đó là cảm nhận của em từ những khảo sát với bạn bè.
Chồng em là người yêu vợ nhất. Sau tuần trăng mật và 100 ngày đầu hạnh phúc, cuộc sống của chúng em thật đơn giản và ấm áp. Ngày nào cũng ăn trưa cùng nhau, em lái xe đón chồng, tối thì thay phiên nhau nấu ăn. Em nấu các món về trứng và thịt, còn chồng nấu cá và đặc sản. Bữa cơm luôn có rượu vang và nhạc. Sau đó, thường có những màn đặc biệt giữa hai vợ chồng. Em thậm chí định viết sách và tham gia chương trình truyền hình nói về hôn nhân hạnh phúc. Tuy nhiên, mọi chuyện thay đổi khi chồng tát em lần đầu, sau gần nửa năm cưới.
Do cãi nhau, em đã tức giận và dùng sức mạnh Karate ném máy tính của chồng vào góc nhà vì anh ấy không chịu bê chậu quần áo lên sân thượng. Em nói: “Đừng có nhìn tôi, lần sau không phải máy tính đâu.” Anh ấy nổi giận và tát em bất ngờ. Tuy nhiên, em không phản kháng mà chỉ ngồi khóc vì tổn thương. Cuối cùng, anh bê chậu quần áo lên sân thượng và ở lại đó.
Em khóc rồi thiếp đi, mơ thấy đau đớn nhưng nhận ra đó là nỗi đau của chồng. Khi nhìn từ xa, em thấy mọi khổ đau tan biến. Năm thứ hai hôn nhân, chồng lại tát em, nhưng lần này em không phản ứng như trước. Thay vì đánh nhau, em hẹn hò với một cậu bạn cũ trước mặt chồng. Anh tức giận nhưng cố kiềm chế, chỉ nói sẽ đưa em đi hoặc em ở nhà.
Anh xin lỗi vì về muộn, nhưng đừng để điều đó ảnh hưởng đến gia đình. Em nhếch mép, tỏ ra coi thường. Anh nhắc lại, em mới đáp: "Anh cứ đi ngủ, nếu tôi về muộn, tôi sẽ ở chỗ khác." Anh tức giận lạnh lùng nói: "Nếu vậy thì cô đi luôn, đừng về đây nữa." Em không chịu buông: "Đây cũng là nhà tôi, sao tôi phải đi?"



Source: https://afamily.vn/neu-co-the-hay-tat-em-20110802102557787.chn